Năm nay mình 20 tuổi và đang chuẩn bị là 1 single mum thực sự.
Ở cái tuổi này có lẽ là đẹp nhất đời người con gái nhỉ mấy mom. Nhưng cuộc đời mình đã bắt đầu rẽ sang hướng khác khi mình quyết định chọn anh và đặt tất cả niềm tin vào anh ấy.
Mình và anh ấy 1 chàng trai hơn mình 3 tuổi quen nhau qua mạng xã hội và mình vs anh ấy yêu nhau cũng là điều mình chưa từng nghĩ đến và rồi trải qua nhiều sóng gió mình và anh có xa nhau nhưng cũng về lại bên nhau, anh ấy dịu dàng , ân cần chăm sóc mình từng chút 1 không tính toán bất cứ gì. Mình ngày càng yêu anh ấy hơn tất cả những gì mình có , và rồi anh và mình đã có con, 1 điều cả 2 chưa dám nghĩ đến vì anh ấy chưa có việc làm ổn định, mình thì mới ra trường. Quá bỡ ngỡ anh ấy và mình đều bối rối nhưng vẫn quyết định giữ con lại vì đó là kết tinh tình yêu của cả 2. Anh ấy về thưa chuyện với gia đình anh ấy, mình cũng vậy. Cả 2 bên đều đồng ý cho cưới.
>>> Xem thêm: Lời mẹ dặn con gái nếu một ngày con biết yêu
Nhưng vì điều kiện kinh tế bên gia đình anh ấy cũng không có nhiều, phần nào lần đầu lần đầu có con tâm trạng mình cũng không ổn định khi mẹ anh ấy cứ bắt mình chuyện cưới hỏi phải thế này thế kia thậm chí hỏi mình rằng bên mẹ lo chưa kịp nói gia đình con lo được không. Mình chỉ cười rồi nói con không biết nữa và nói anh ấy biết nhưng rõ bên gia đình anh cũng lo. Từ lúc đó anh ấy và mình bắt đầu phát sinh nhiêu mâu thuẫn thậm chí trước ngày cười mình và anh ấy cãi nhau, mình khóc tới sáng ngày cưới luôn nhưng mình cũng cố gắng để bình tĩnh làm lễ anh ấy xem như chưa có chuyện gì , mình và anh ấy lại cãi nhau xém hủy cưới luôn. Và tối đó anh ấy và mình lại bình thường.
Do ba mẹ anh ấy không ở với nhau nữa nên mình và anh ấy sống với ba và bà nội anh. Làm dâu nhà người rất khó dù có những thứ vô lí nói mình này nọ nhưng mình vẫn phải nghe theo và chịu đựng vì mình yêu anh ấy rất nhiều.
Anh ấy lo làm kiếm tiền để lo cho 3 miệng ăn mình anh ấy và con. Nên khi mình đi đâu đều phải tự đi hoặc nhờ gia đình mình, mình không trách anh ấy vì mình hiểu anh ấy là người đàn ông có trách nhiệm dù giờ anh ấy không dành thời gian cho mình nhiều. Đôi khi buồn tủi mình chỉ biết khóc thôi và do áp lực công việc và với tính khí mình thất thường nên nhiều lần anh ấy và mình cãi nhau dẫn đến xô xát đánh nhau, nhưng sau mỗi lần như vậy anh xin lỗi và quan tâm mình hơn.
Ở nhà anh ấy được 3 tháng mình về nhà mẹ đẻ vì sắp sinh bắt đầu từ đó anh ấy lạnh nhạt hơn với mình. Chuyện gì cũng nghe lời mẹ lên nhà mẹ anh ấy nhiều hơn là qua thăm mình , mình gịân lắm nên mình và anh ấy cãi nhau nhiều hơn, anh ấy nói mình không suy nghĩ mình là con nít mình tạo áp lực cho anh ấy, anh ấy không muốn gần mình nhiều. Lúc đó mình đau lắm nhưng vì yêu anh ấy thương con nên mình nhún nhường để mọi chuyện được tốt hơn..
>>> Xem thêm: Con đừng buồn vì không có bố
Và rồi cũng tới ngày mình sinh, do con yếu nên mình sinh mỗ, anh ấy không có vẻ lo lắng gì nhiều cho mình, anh ấy không ở đêm với mình và thăm mình thời gian cũng ít thậm chí ngày mình xuất viện cũng không có anh ấy. Anh ấy nói vì anhh ấyphải cố gắng làm để kiểm tiền lo cho mẹ con mình. Mình thông cảm với anh ấy tuy có đôi lúc có dỗi anh nhưng rồi lại thôi.
Anh ấy lo làm và cũng ít qua thăm mẹ con mình, nếu có thì cao nhất anh ấy ở lại là 3 tiếng thôi, mình buồn tủi khóc nhiều lắm thậm chí cả ngày trời anh ấy cũng để mình chủ động gọi hỏi anh ấy đôi khi gọi anh ấy. Anh ấy nói anh ấy trên mẹ anh ấy, mình giận nói vậy thôi, anh ấy cũng “ ừ “ rồi cúp máy. Mình lại khóc, đôi khi anh ấy vì chuyện bực nào đó mà nhằm lúc mình gọi hỏi thăm anh ấy lại trút lên mình, mình buồn và khóc rất nhiều.Càng ngày anh càng lơ là mẹ con mình hơn, anh ấy nói minh ít kỉ suy nghĩ cho bản thân thôi không suy nghĩ chịu hiểu cho anh ấy mình tủi thân lắm.
Cứ thế mình khóc hết 1 tháng vừa ra tháng anh ấy nói với mình anh ấy đi học nghề để có cái nghề ổn định trong khi việc đó anh ấy đã bàn với mẹ anh ấy và nói ra là để cho mình biết chứ không quan trọng ý kiến của mình anh ấy nói để mình ở nhà mình 1 năm.
Thực sự bao nhiêu dồn nén trong mình lúc đó vỡ ra hết mình hiểu anh ấy không có tài chính mọi việc đều phụ thuộc vào mẹ anh ấy và mình cũng biết chữ hiếu luôn để làm đầu nhưng có cần thiết đến mức đẩy mình ra khỏi cuộc sống của anh ấy như vậy không. Mình tự hỏi mình đã yêu anh ấy và lo cho anh ấy hết lòng đâu làm gì tệ bạc với anh ấy sao anh ấy lai có thể đối xử với mình như vậy.
Anh ấy và mình đã cãi nhau bên nhà mình lúc đó la đứng trước cửa mình không cho anh ấy về mình không biết vô tình hay cố ý anh ấy đánh trúng mình vài cái không mạnh lắm nhưng mình chịu không nổi bao nhiêu dồn nén bấy lâu mình mất bình tĩnh và đánh lại anh ấy . Anh ấy không đánh lại và để cho mình đánh và gia đình mình đã can thiệp anh ấy mới về được.
Mình biết mình như vậy là sai .
Qua ngày hôm sau anh ấy và mẹ anh ấy qua nhà mình, mẹ anh ấy đi xồng xộc vào nhà không nói gì ba mình do biết mình đánh chồng như vậy không đúng nên để cho mẹ anh ấy nói, nói 1 hồi đâm ra nghe vô lý nói mình học võ sao để đánh chồng . Rồi khi mình nói ra anh ấy ra tay trước thì mẹ anh ấy lơ chuyện mình nói mà chỉ chỉ trích mình vụ đó thôi thấy vậy ba và bà mình mới nói vô mẹ anh ấy nói lý không lại nên diện lý do đi về anh ấy thì ngồi im ru không hề lên tiếng bênh mình và rồi anh ấy về luôn với mẹ anh ấy.
Sau ngày hôm đó mình mới biết anh ấy không hề xem mình là vợ nữa, nhưng người ta thường nói tình yêu là mù quáng mình vẫn yêu anh ấy rất nhiều chủ độg liên lạc cho anh ấy nhận hết lỗi do mình và mong 2 người lại làm lại từ đầu nhưng anh ấy lơ đi mình thậm chí không nói chuyện với mình khi mình chủ đông liên lạc, anh ấy nói anh ấy sợ mình lắm để anh ấy yên anh ấy còn trốn khóa máy khi mình gọi, mình lên trang face của anh ấy thì thấy anh ấy xóa hết mọi thứ liên quan đến mình chuyển sang chế độ độc thân và nói chuyện vui vẻ với bạn bè con gái cũng có. Mình đau lòng lắm cho nên mình không làm phiền anh ấy nữa.
>>> Xem thêm: Giải pháp nào để sinh con và nuôi con một mình
Đến hôm nay là 1 tháng rưỡi hơn rồi anh ấy không hỏi han quan tâm gì mẹ con mình cả.
Mình nghĩ có lẽ cuộc hôn nhân chỉ mới hơn nữa năm này đã tan rã thực sự rồi. Giờ con là nguồn động lực cho mình khi con nhìn mình cười và nói mình vui lắm mà thấy thương con nhiều biết bao khi thiếu đi tình thương của cha. Mình hiểu con đường mình chọn mình phải tự đi không thể than trách ai được có lẽ con đường làm mẹ đơn thân này sẽ rất khó khăn với mình trong giai đoạn này nhưng vì con mình ngĩ mình sẽ làm được cũng như các mom đây.
Hiện tại mình còn yêu và phải cho con bú chưa đi làm được nhưng tiền thì mình đã dùng để sinh con hết rồi có mom nào biết công việc nào làm tại nhà không giúp mình kiếm thêm thu nhập để lo cho con với nha các mom.
Mình cám ơn các mom nhiều. Số điện thoại mình 0908413425 có gì liên lạc số này giúp mình nha.
Và hiện tại giờ chuyện của mình và anh ấy mình không biết phải nên làm gì bây giờ nữa. Không lẽ cứ im lặng như vậy hoài sao các mom tư vấn giúp mình với.
CFS gởi về MDT