Vậy là còn vài tiếng nữa thôi, giờ phút gặp nhau của mẹ con mình tròn 3 năm. Cũng nhanh thật con nhỉ, mới đó thôi mà giờ con đã 3 tuổi, đã có những ngày đầu tiên đến lớp. Cũng như thời khắc 3 năm về trước, mẹ nhớ, cũng vào giờ này và cả ngày trước khi con đến bên mẹ.
Mẹ hồi hộp mong chờ, thấp thỏm trong cơn đau để gặp được con. Đối với mẹ lúc đó mà nói, mẹ cũng sợ nhiều thứ lắm, mẹ sợ đau, sợ không biết bế con như nào, sợ không biết chăm con như nào, sợ….. và rồi duyên phận cũng đã cho mẹ và con được gặp nhau. Vì công việc làm mẹ là một việc khó nhất mà không có trường lớp nào đào tạo chuyên nghiệp cả, có chăng chỉ là một vài quyển sách, trang báo hoặc một vài lớp học ngắn ngày dạy một vài kỹ năng. Còn công việc làm mẹ lại là một việc làm từ khi sinh ra con cho đến lúc ta không còn duyên với nhau nữa. Nên đối với mẹ, đó là một việc khó nhất và cũng hạnh phúc nhất mà mẹ được làm.
Trong 3 năm qua, 2 năm trong danh nghĩa mẹ đơn thân và một năm chuẩn bị hành trang trước khi làm mẹ đơn thân. Nếu đối với mọi người mà nói, thì cũng bình thường thôi, cũng như rất nhiều người người phụ nữ nuôi con một mình khác mà thôi. Nhưng con ah, thực sự nếu không từng làm, không từng thử và không từng ở trong hoàn cảnh của mỗi số phận, mỗi con người thì ta không thể hình dung, cũng như không thể hiểu được con người đó đã sống như nào. Vì thế, sau này mẹ mong con luôn tự đặt vị trí của mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ và cố gắng thông cảm cho họ nhé, đừng bao giờ nhìn vẻ bề ngoài hay lời nói của họ, mà hãy nhìn vào hành động và công việc mà họ làm con ah.
Đối với mẹ mà nói thì 3 năm qua, mẹ luôn trong trạng thái căng thẳng, mệt mỏi, trong đầu mẹ luôn hiện ra hai từ “ cố gắng “. Và mẹ biết không chỉ 3 năm qua mình cần phải cố gắng mà trong suốt quãng đời còn lại của mẹ, mẹ luôn phải khắc cốt ghi tâm 2 chữ này. Mẹ mệt lắm Tý ah, nhiều khi mẹ thèm được một giấc ngủ dài, thèm được đi lang thang đâu đó và hít thở không khí xung quanh mình… chỉ đơn giản vậy thôi mà mẹ cũng thấy thèm lắm con ah. Có lẽ với nhiều người mà nói thì điều đơn giản vậy không làm được thì còn làm cái gì. Nhưng có lẽ mẹ là tuýp người nhiều suy nghĩ, nhiều trăn trở, nên ngay cả trong giấc ngủ mẹ cũng thấy mệt nhoài, hay có đi đâu một chút cũng lại lo về với con với bà. Con biết không, trong năm qua mẹ sợ nhất điều gì không? mẹ sợ nhất con và bà ốm. Mẹ sợ lắm, chỉ cần khi trở trời là mẹ đã sợ rồi vì năm qua con ốm nhiều quá.
Mẹ sợ cảnh một tay bế con, một tay khoác đồ đạc xếp hàng chờ khám rồi cùng con nằm viện, rồi lại lo bà ở nhà một mình vất vả…., con biết không, mẹ là người nhắc đến xe là đã thấy say rồi, vậy mà trong năm qua một mình mẹ đưa con đi 5 lần, 5 bệnh viện trong và ngoài tỉnh. Mẹ cũng không hiểu sao mẹ lại khỏe đến vậy, có say có mệt cũng vẫn làm được việc. Chắc ông trời thương con, nên cho mẹ có sức khỏe để mẹ làm và chăm con. Mọi người nói với mẹ, trẻ con là vậy, nhà nào cũng thế, đừng có kêu…
Đúng, tất cả mọi gia đình có con nhỏ đều như vậy, thậm chí có gia đình còn có những hoàn cảnh khổ hơn mẹ con mình. Nhưng thực ra mẹ biết có kêu cũng không ai làm thay mẹ được, có kêu người ta cũng chỉ bĩu môi mà nói : thế không chịu được, không làm được thì còn làm được cái gì…. Nhưng mẹ không quan tâm. Vì có ai sống được cuộc sống của ai đâu mà hiều được. Mẹ viết lên, đăng lên không phải mong nhận được sự thương hại của mọi người, mà chỉ đơn giản một điều là, sau này mẹ con mình cùng nhìn lại và thấy rằng: mẹ và con đã cùng nhau trải qua những giờ phút khó khăn, cũng như hạnh phúc trong cuộc sống này.
cfsmedonthan