Bạn có thương ba mẹ mình không? Chắc chắn ai cũng có rồi.
Tôi cũng vậy rất thương họ, nhưng tôi luôn làm ba mẹ phải buồn phải bận tâm. Chắc những người liên quan đến câu chuyện này cũng chẳng ai đọc được, mà đọc được họ cũng chẳng hiểu, chẳng biết là của ai chia sẻ. Tôi mang thai cũng gần 4 tháng rồi.
Chỉ vì giờ tôi rất cô đơn, rất tủi thân. Tôi đang nằm trong bệnh viện vì bụng rất đau phải nhập viện nhưng cầm điện thoại lên lại không có 1 số để liên lạc. Giường bên cạnh là chồng người ta đang chăm sóc vợ.. Rồi họ hỏi những câu hỏi như cứa vào lòng tôi. Tôi bất hiếu thật, ba mẹ nuôi ăn học cũng chuẩn bị vào năm cuối rồi. Tôi gặp và quen một người đàn ông lớn hơn tôi vài tuổi…Sau nhiều lần họ lừa dối nhưng vì yêu, tôi điều tha thứ… Nhưng rồi kết thúc cũng chỉ bằng một từ lừa dối, biến mất. Lúc đó tôi đã mang thai, giai đoạn đó tôi như bị trầm cảm hoàn toàn, không tiếp xúc với bên ngoài, tôi đến gặp nhiều bác sĩ tâm lí và khó khăn lắm tôi mới như bình thường lại một chút, giả vờ vui vẻ cười nói chụp thật nhiều ảnh post lên facebook để cho họ và những ngườii khác thấy tôi vẫn ổn..
Tôi cũng liên lạc lại với họ và có thể sẽ quay lại vì tôi muốn con tôi được hạnh phúc. Tôi tha thứ. Trong thời gian gần đây gặp lại tôi vẫn chưa kịp nói…..nhưng tôi lại phát hiện họ lại lừa dối tôi và tôi quyết định không nói nữa. Thật ra tôi biết là không nên làm phiền hạnh phúc mới của người khác hay níu kéo người không yêu tôi. Thì ra là họ vẫn đang lựa chọn, tiếp tục lựa chọn, và vẫn không ngừng tán tĩnh những người khác, và Rồi họ cũng tìm một lí do rất chính đáng và tôi biết đâu là dối nhưng tôi im lặng. Tôi cũng không muốn nhắc nhiều đến người này nữa vì suốt ngày chỉ nghĩ đến một người mà chẳng biết trong tâm trí họ, tôi đã có lần nào thoáng qua. Cảm giác đó khó thở lắm.
Có lẽ ông trời vẫn chưa tuyệt đường ai cả, đường tình duyên của tôi trắc trở nhưng tôi may mắn có 1 số tiền rất lớn, một công việc làm ổn định. Nên con đường phía trước dường như không còn quá đáng sợ. Nhưng cảm giác hôm nay đau đớn lắm tôi ướt đẫm cả cơn mưa lê lếch vào bệnh viện mà gương mặt ướt hết vì nước mắt. Bụng thì rất đau, người khó chịu vô cùng.Thật sự rất tủi. Nhưng tôi biết tôi càng phải tập dần cái cảm giác này. Nhiều lần đến bệnh viện 1 tôi cũng ngại lắm, sợ lắm.
Mẹ ơi, Ba ơi! Con xin lỗi vì đã giấu nhiều chuyện như vậy. Con lầm lỗi thì con xin chịu. Con bây giờ cũng ổn định mọi thứ cuộc sống không thiếu thốn gì, rất thoải mái, nhưng con không thể về nhà, con không muốn ba mẹ phải xấu hổ vì con, con yêu gia đình tôi lắm, ba mẹ cũng không nên biêt chuyện này. Đợi nhiều năm nữa đến lúc nào đó khi con có thể mạnh mẽ đối diện con sẽ nói hết. Xin lỗi con của mẹ nhiều đừng buồn vì không có ba, nhưng mẹ hứa sẽ cho con những điều tốt nhất. Bụng cũng to lên nên tôi cũng sợ.
>>> Xem thêm: Mạnh mẽ và tự hào vì từng yêu hết mình
Hết năm học rồi chắc tôi cũng tạm đi vắng 1 thời gian. Đôi lúc về phòng 1 tôi cố khóc để thoải mái nhưng mà chẳng được, khóc rồi cũng vô ích, họ cũng chẳng quay về. Cuộc đời này chỉ khi ta trải qua những nổi đau những hoàn cảnh tương tự thì đến khi đó mới hiểu. Tôi đã từng là một cô sinh viên rất vô tư không mưu toan tính toán. Nhưng cuộc sông này đưa đẩy ai rồi cũng khác. Chỉ biết cuộc đời này chỉ có một tôi thì hãy mạnh mẽ lên mà sống và gửi lời động viên cho tất cả những bà mẹ đơn thân. Cám ơn các mẹ đã đọc chia sẽ của tôi .
CFS