Medonthan- Đây là một bài viết của một cô gái trẻ tròn đôi mươi, còn đang lưỡng lự và bồi rối, mịt mù trong chuyện tình cảm và cuộc sống, chắc đây là mối tình đầu của cô ấy, các bạn hãy chia sẻ quan điểm của mình để giúp cô ấy nhé.
Chào các mẹ !
Năm nay em mới hai mươi tuổi nhưng đã có một tình yêu 4 năm. Trải qua biết bao sóng gió và khó khăn, hai đứa đều yêu thương nhau nhưng anh thì lại là người vô tâm và gia trưởng. Đúng là phận con gái, yêu nhiều hơn bao giờ cũng khổ. Anh ấy là người đào hoa, bao nhiêu người con gái để ý.
Cách đây vài tháng em không thể chịu đựng thêm nên đã chia tay anh ấy. Sau đó anh ấy hối hận và níu kéo em, chưa bao giờ thấy anh ấy cầu xin ai nhưng anh ấy đã nói câu cầu xin e quay lai ít nhất 7 lần. Em vẫn từ chối. Nhưng phải nói em rất yêu anh ấy. Khi hỏi ý kiến mọi người thì họ khuyên đừng quay lại, người kia nói cho cơ hội vì mấy tháng chia tay anh ấy đã thay đổi nhiều lắm. Anh ấy còn nói với bố mẹ và ông bà anh ấy là muốn cưới em luôn và ngay.
Khổ nỗi bọn em không hợp tuổi, trước đây mẹ anh ấy đã từng nói anh ấy kết thúc với em vì 2 đứa không hợp nhau. Thấy anh ấy yêu em và muốn cưới nên giờ cũng bảo thôi quyết định ở 2 đứa, miễn đủ yêu thương vượt qua. Lúc em muốn cưới thì anh ấy không muốn,lúc em không muốn thì anh ấy muốn cưới được em. Vừa rồi nghe chị em nói là em với anh ấy mà cưới nhau chắc về em dụi đường làm ăn anh ấy, vậy là anh ấy lại suy nghĩ và có vẻ như không còn muốn lấy em nữa. Anh ấy bây giờ sắp xuất khẩu lao động sang Nhật 3 năm, em lại yêu anh ấy nhiều hơn, không còn lí trí như lúc chia tay nữa. Khi yêu anh ấy luốn nói với e là :”em đừng yêu anh nhiều hơn, nhớ nhé”. Làm sao có thể kìm chế được đây, nghe anh ấy sắp đi em khổ tâm và buồn lắm. Nhưng anh ấy chả nói với em là em có chờ anh không, chỉ nói với ông bà là sang đó kiếm vốn rồi về lo cho gia đình, sau đó cưới và chăm lo vợ con và ng đó là em. Anh ấy lo hồ sơ chạy vạy tiền chẳng biết e ở nhà lo nghĩ buồn tủi tnao,khóc lóc ko thiết ăn cơm ngủ nghỉ vẫn lại vô tâm không nhắn tin, gọi điện. Gặp nhau anh ấy bảo anh phải bận đi làm giấy tờ, em đừng có nghĩ linh tinh. Em hỏi anh có muốn e chờ a ko thì a ấy nói anh không muốn. Em hỏi lí do thì bảo :”anh sợ em lỡ thì, với nhỡ đâu sang đó anh gặp ai rồi có tình cảm”. Em bảo vậy là anh vẫn không thể thay đổi như anh nói thì anh ấy bảo :” nhỡ đâu duyên phận” em chả biết nói gì nữa, không hiểu anh ấy muốn gì. Rồi anh ấy lại xoa đầu em.
Cứ toàn nửa đùa nửa thật khiến em không thể nào biết a ấy nghĩ gì. Dù 20 thôi nhưng em phải nghĩ biết bao chuyện xa xôi mà chả được thoải mái như những đứa bạn thân kia. Em tự dưng có suy nghĩ trong đầu nếu em lấy chồng, thì sẽ chỉ lấy anh ấy và chấp nhận cuộc sống hôn nhân phức tạp với anh ấy. Còn đến được với nhau em sẽ ở vậy đến thời điểm nhất định, sẽ thụ tinh nhân tạo để có một đứa con mà không vướng bận tên đàn ông nào. Xung quanh em toàn những phụ nữ có gđình nhưng không hạnh phúc, hết chuyện ngoại tình không quan tâm đến yêu và ghen mù quáng mệt mỏi. Em sợ hôn nhân, em thấy sợ đàn ông, em sợ tình yêu. Có ai đang rơi vào trạng thái trầm cảm như em và suy nghĩ nhiều như vây không? Em nên làm sao, có nên tin vào cuộc sống hôn nhân không hay làm một người mẹ đơn thân sẽ tốt hơn nhỉ ? Em yếu đuối quá.
medonthan– #CFS được gởi về